THẢM KỊCH LỚN NHẤT?
Thuở còn trai trẻ, khi bước vào ngưỡng cửa cấp 3, tôi đã bắt đầu mê đọc
sách Triết, nhất là vào lớp 12. Ngày xưa, dưới chế độ Việt Nam Cộng Hòa gọi là
lớp Đệ Nhất, học sinh bắt đầu làm quen với những giờ học (tiết) nhập môn về triết
học.
Trái với các bạn trong lớp, đa số rất
“ngán” môn triết, với họ, môn triết là một môn học khô khan, trừu tượng. Nhưng
với tôi, triết học vô cùng hấp dẫn. Tuy nhiên, vì nhà nghèo, tôi không có nhiều
cơ hội để tới trường lớp thường xuyên như các bạn. Vừa đi làm vừa đi học. Ngay cả
khi học Trung học lẫn Đại Học, tôi phải theo những lớp học Hàm Thụ ( Đào Tạo Từ
Xa). Cái học của tôi là một quá trình tự học…Xuyên suốt quá trình đó, đọc sách
là một đam mê lớn. Có chút tiền dành dụm, là tôi mua sách ngay. Có lần, nghỉ hè
về quê thăm gia đình, hành lý mang theo là mấy quyển sách triết dầy cộm. Mẹ mắng
vốn tôi: “Mày là con mọt sách”. Vâng, Mẹ ạ. Cha mẹ sinh con, Trời sinh tính. Không
biết phúc hay họa khi con trai của mẹ mê triết? Thời gian ấy, đã có những tháng
ngày, con trai mẹ gần như có dấu hiệu của sự gàn gàn dở dở, muốn nổi loạn với
chính mình và với tất cả…Cũng may, đó chỉ là cơn biến động nhất thời của tâm
sinh lý đứa con trai mới lớn, chuẩn bị bước vào thế giới nhân sinh quan bao la,
rộng lớn.
Trong mớ sách Triết tôi mê nhất có sách của
Phạm Công Thiện… Nietzsche và đặc biệt nhất là sách Phân Tâm Học của Sigmund
Freud…Có một câu của S.Freud: “Thảm kịch lớn nhất của nhân loại là thảm kịch về
tình dục”. Tôi nhớ mãi tới hôm nay.
Sau biến cố năm 1975, gác lại bút nghiên.
Tôi lao vào một khúc quanh mới đầy khắc nghiệt tranh cơm, giành áo. Cái mớ kiến
thức lẫn một đống sách triết, đành vô hình trung bị vùi sâu vào thời cuộc,
không đáng giá một lon gạo. Một củ khoai, một củ sắn còn có giá hơn cái đống
sách hỗn độn kia. Ô hô, triết lý là cái quái gì, so với cái bao tử thét gào cơn
đói?
Tuy nhiên, thưa quí bạn đọc. Giờ đây, hôm
nay, sau gần 40 năm. Sau những giập vùi, “te tua” bởi những định lý sống, thì,
cái định lý của S.Freud ấy đang trỗi dậy mạnh mẽ một cách thuyết phục, qua những
gì tôi lắng nghe và trải nghiệm. Xin thưa, đây không phải là một bài viết chuyên
đề về Triết Học. Bởi tôi không đủ trình độ, khả năng làm điều đó. Ngay cả Phân
Tâm Học, dù rất yêu thích, tôi cũng chỉ mới chạm vào bằng những ý niệm bé nhỏ.
Bài viết này, như những câu chuyện đời tản mạn, góp nhặt từ thực tế cuộc sống.
Nay tuổi về chiều, ngồi chiêm nghiệm, nhìn lại những gì đã kinh qua bằng đôi
tai, đôi mắt để chia sẻ, khơi gợi đôi điều cùng bạn đọc già trẻ gần xa. Biết
đâu lại giúp được phần rất nhỏ, cho ai đó tránh lăn đổ vào vết xe cũ. Thoát được
cái trượt trơn của ngõ tối cuộc đời. Nhất
là giới trẻ.