Đau…
Thời gian qua mau. Mới hôm nào cả dòng người chộn rộn
đón Tết. Nhà nhà hối hả sắm sửa. Chẳng ai bảo ai, quay cuồng trôi vào dòng xoáy
cuộc đời…vui Xuân, đón Tết. Thế mà hôm nay đã rằm tháng Giêng. Một mùa Xuân nữa
qua đi. Một cái Tết cổ truyền đã hết. Chưa bao giờ tôi lại có cái Tết buồn và
thất vọng như năm nay. Một nỗi đau ám ảnh, đeo bám như khối đá đè nặng tâm can…
Tôi đau cho tôi. Tôi đau cho dân tộc, đất nước mình vừa trải qua một mùa
Xuân u ám. Không đáng gọi là mùa Xuân! Chắc hẳn, ai đó còn lương tri, còn quan
tâm tới vận Nước thì sẽ có cùng nỗi đau như tôi. Sao không đau được, khi niềm
vui xuân hưởng Tết chưa kịp hết, thì trên phương tiện truyền thông, Bộ Y Tế đưa
ra một báo cáo làm cho nhiều người bàng hoàng, xót sa, hổ thẹn! Chỉ vỏn vẹn có
mấy ngày nghỉ Tết mà cả Nước có hơn 6000 trường hợp nhập viện vì đánh nhau gây
thương tích. Chuyện tưởng như đùa! Đó là những trường hợp thống kê được. Có lẽ,
còn ngàn trường hợp khác bị xây xát nhẹ. Xứt đầu mẻ tai chưa cần tới bệnh viện.
Con số không chỉ là con số. Nhưng qua con số thống kê này, nói lên thực trạng
xã hội Việt Nam đã chạm đáy sự hỗn loạn của văn hóa. Tình người đã chạm mức báo
động đỏ! Còn gì để mất nữa không? Phần con đã thắng lướt phần người. Một báo
cáo kỳ lạ chỉ có ở Việt Nam. Một “thành tích” vô cùng xấu hổ với bạn bè năm
châu. Một kỷ lục Guinness có một không hai trên thế giới. Một vết mực đen thui,
bôi bẩn thêm cho khuôn mặt người Việt Nam, vốn đã quá bẩn dưới cái nhìn khinh
khi của người nước ngoài. Ôi! Mẹ Việt Nam ơi. Con đau lòng quá.
Nỗi đau này tiếp nỗi đau khác. Trái tim con mỗi ngày bị cào xé bởi những
thông tin xấu, những hình ảnh, những cái ác đang mỗi ngày một lộng hành trên
quê hương, bởi chính đồng loại của mình. Hàng nghìn nhà tù, nhà tạm giam tội phạm
vẫn còn thiếu. Tội ác chồng chất thêm tội ác… Con đau, sức đề kháng của con
càng ngày càng mất đi trước một môi trường xã hội suy đồi. Cái ác lên ngôi. Cái
thiện trở thành hàng quí hiếm. Con chẳng biết kêu ai. Ai sẽ cứu con, một khi chẳng
may là nạn nhân của bọn người hung hãn nơi đường phố?!
Đâu là căn nguyên, nguồn cơn của xã hội Việt Nam xuống dốc một cách thảm
hại như hôm nay? Văn hóa, nhân bản là cái gốc, là nền tảng, là bệ phóng cho một
dân tộc đi lên. Cái gốc Việt đang mục rã. Chúng ta đang chữa phần ngọn bằng những
hô hào xuông. Người VN vốn đã mang tiếng xấu xí, nay lại càng xấu xí thêm bởi
cái tính hung hăng, chẳng ai chịu thua ai. Chẳng ai chịu nhường ai một câu nói,
một bước chân.
Nếu Trịnh Công Sơn còn sống vào giữa thời điểm, giai đoạn này, không biết
anh còn viết nổi ca khúc “ Tôi ơi đừng tuyệt vọng”, hay anh lại viết “ Tôi ơi quá
tuyệt vọng ”?...
Tôi không tự ti mặc cảm vì mình là người Việt Nam, nhưng cứ cái đà suy đồi
đạo đức như hiện nay của xã hội, sẽ rất khó cho tôi can đảm ngẩng cao đầu nhận
mình là người Việt, khi tiếp xúc với người nước ngoài!!!