Trẻ Thơ Không Nụ Cười
Sài Gòn, xưa nay vẫn được xem là một
thành phố lớn. Một trung tâm văn hóa, kinh tế đầy năng động. Là người Việt Nam,
dù trong nước hay đang định cư ở nước ngoài, không ai là không biết Sài
Gòn...Sài Gòn muôn hình muôn vẻ. Sài Gòn còn được mệnh danh là “Hòn Ngọc Viễn
Đông”. Nghe mới mỹ miều làm sao!!!
Nhưng với tôi,
tôi lại không thích nhìn ngắm cái bộ mặt hào nhoáng, xa hoa lộng lẫy ấy của SG.
Mỗi khi có dịp thong dong bách bộ, hay ngồi trên Bus đi qua những con phố, tôi
hay có thói quen đưa mắt kiếm tìm trên hè phố đông đúc chật chội. Ở đó, có những
con người nghèo khổ đang cố bon chen tìm cơm, kiếm gạo giữa thế giới phồn
vinh...Thương lắm thay, những người già lom khom, đen đủi bán hàng rong. Có biết bao người nhập cư đổ về đây, mong đổi đời, có cuộc
sống đủ đầy hơn…bằng chính những giọt mồ hôi lương thiện, chân chất. Những em bé gầy còm ngơ ngác
giữa phố xá nhộn nhịp xa hoa hưởng thụ...Nhiều, nhiều lắm, những mảnh đời, những
số phận đang từng ngày, từng giờ, cố ngoi lên. Cố vươn lên để sống. Sài Gòn
đang đi lên, đang phát triển đến chóng mặt với những nhà cao tầng, những villa,
những căn hộ hạng sang cùng những siêu xe
của giới nhà giàu...Càng tiến nhanh, càng phát triển, khoảng cách giàu
nghèo hình như càng dài rộng ra!!!
Không chỉ riêng Sài Gòn, nhưng khi đi qua bất
cứ thành phố, hay vùng miền nào của đất nước, tôi vẫn có thói quen thích nhìn
những người nghèo khổ đi trên đường. Đặc điểm chung của những con người cùng khổ,
thật dễ nhận ra trên nét mặt họ, là thiếu vắng nụ cười! Ngôn ngữ Việt thật
phong phú, nghèo luôn đi với khổ: Nghèo khổ. Mà đã khổ thì khó mà cười được. Trải
dài qua những chặng đường làm từ thiện mấy chục năm qua, tôi bắt gặp rất nhiều
những khuôn mặt trẻ thơ thiếu nụ cười, không có nụ cười! Nhất là những em bé
người dân tộc thiểu số đen đủi suy dinh dưỡng, “bụng ỏng đít beo”. Thương quá
là thương, khi trao phần quà kèm theo nụ cười yêu thương của tôi, các em cũng
chẳng còn vui thú cho tôi lại nụ cười!!!
Đó là chuyện “Trẻ thơ không nụ cười”mà chúng
ta dễ bắt gặp mỗi ngày ngoài xã hội. Nhưng có một loại “Trẻ thơ không nụ cười”
mà ít ai quan tâm và nhận biết trong ý thức nhân bản. Có hàng triệu-hằng triệu-
trẻ thơ còn rất bé bỏng trong bụng mẹ đã không có nụ cười. Không được cười. Cấm
cười. Đó là những thai nhi vô tội đã bị giết thảm thương, tàn nhẫn, vô nhân đạo.
Thế giới hôm nay, trái đất này đang trải qua
một thảm họa diệt chủng. Hàng ngày, có những tay đao phủ, mặt người nhưng dạ thú,
ra tay tàn độc giết hại hàng trăm thai nhi vô tội. Mỗi năm, có hàng triệu thai
nhi bị giết tức tưởi. Việt Nam là nước trong top 5 có tỷ lệ nạo phá thai cao nhất
thế giới! Thỉnh thoảng có vụ án thảm sát nào đó, người ta thi nhau vào cuộc để kết án, để bàn tán...xót xa, ghê sợ. Nhưng có mấy ai lên tiếng
bảo vệ, xót xa cho những thai nhi bị giết một cách man rợ? Những vụ thảm sát, nạn
nhân cùng lắm bị vài ba vết đâm chém. Nhưng, qua hình ảnh cho chúng ta thấy, những
thai nhi đã thành hình hài con người, đã phải đau đớn biết bao khi bị phanh
thây, thân thể bị xé nát, tách rời mới trục xuất ra khỏi lòng mẹ!!!
Trái đất đang ngày đêm oằn mình, rên xiết bởi máu các thai nhi đổ ra, thấm
ướt, vương vãi khắp nơi. Chân chúng ta đang bước đi
qua những vết loang của tội ác tày trời mà không biết. Nhân loại đang đeo trên
mình một bản án khó thể tha thứ. Tội giết người. Người giết người. Một ngày nào đó, con người sẽ phải trả giá cho tội ác này.
Chắc hẳn, trong
chúng ta, không ai muốn, không ai dám để tay mình vấy máu vào tội ác nạo phá
thai. Nhưng như thế chưa đủ! Xin mỗi người hãy biết nói KHÔNG với tội ác này và
cùng chung tay ngăn chặn, đừng để tội ác mỗi ngày tiếp diễn với con số tăng
lên. Ít ra, tội ác cũng được kéo giảm phần nào. Thế giới sẽ tiêu vong, hành tinh này sẽ cằn khô, hoang mạc … khi nào “Trẻ Thơ Không Nụ Cười” còn ở mức báo động đỏ!!!