Thứ Hai, 23 tháng 11, 2015




                                                                                                              
                                                      Hoàng Thiên Bất Phụ...
   
     Sáng nay trời nắng đẹp, có vị khách cao niên ghé nhà chơi. Kể nhau nghe chuyện đời dâu bể, đoạn trường ai cũng qua. Loanh quanh chuyện ta chuyện người, nhưng không phải “tám” chuyện tào lao, mà ngồi lại ngẫm suy cái phúc, họa con người. Sự càn khôn Trời Đất. Có vay có trả. Gieo nhân hái quả.Vv...Và vv...

    Ly cafe sữa trên tay chợt thấy đậm đà hơn, ngọt lịm hơn mọi lần trước. Khi bỗng nhiên cụ khách làm mặt nghiêm. Đời tôi nhớ mãi một câu :”Hoàng Thiên bất phụ hảo tâm nhân”. Thoạt nghe tôi chưa kịp hiểu, mấy giây định thần mới ồ lên một trận cười khoái trá. Tâm phục khẩu phục cho câu nói, không biết xuất xứ từ đâu, bởi danh nhân nào. Nhưng chắc đó là câu chữ Hán?


     Nếu nghe được câu danh ngôn đó cách nay mấy chục năm, khi còn là tuổi trẻ nông cạn, trải nghiệm trường đời chưa có là bao, thì chắc tôi đã vô tâm bỏ ngoài tai. Nhưng nay ở cái tuổi lục tuần có lẻ. Bóng xế chiều tà, sáng nay tình cờ nghe câu nói ấy nó vận vào cuộc đời mình quá đỗi!!! Cách nay hơn 10 năm, một gia sư, cũng là bạn thân tôi, anh vốn tính thâm trầm, khiêm tốn (dù rất thông minh). Bộ não anh là một bảo tàng đáng nể. Anh cũng truyền đạt cho tôi một câu danh ngôn :” Đức năng thắng số”.

    Cuộc đời. Phúc họa khôn lường. Phúc nằm trong họa. Họa ẩn trong phúc. Mấy mươi năm qua, tôi bị dập vùi, va đập lăn lóc giữa sân chơi khắc nghiệt cuộc đời, nếu tôi không tích góp chút ít phúc đức vào “Tài khoản” đời mình, qua những việc làm từ thiện cho người nghèo khó, bất hạnh; có lẽ giờ đây tôi không còn đứng vững và tồn tại, sau những tai ương bất trắc cho bản thân và gia đình. Vâng tôi tin, tôi xác tín :” Đức năng thắng số”. “Hoàng Thiên bất phụ hảo tâm nhân”.

    Tiễn chân vị khách quí ra về, tôi vỗ vai cụ thân tình :” Bố ơi, hôm nay con đãi bố ly cafe trị giá có 2 ngàn đồng. Nhưng con lấy lại của bố một lượng vàng.” Khakha......Cám ơn bố đã cho con một tài sản, còn quí hơn lượng vàng ròng bố ạ! Cám ơn bố!

    Cuộc đời thế đó. Trường học dạy ta kiến thức, nhưng trường đời dạy ta túi khôn loài người. Ta có thể tiếp thu mọi nơi, mọi lúc. Từ mọi người. Già cũng còn cần học. Biết lắng nghe là học.
                                                                                                     Một ngày an nhiên hạnh phúc
                                                                                                     23-11-2015      Hoài Mặc Giang
                                                                                                              

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét