Chủ Nhật, 14 tháng 2, 2016





                                                                             Mở Hàng Đầu Năm.


    Mùng 8 Tết Bính Thân, trong không khí tĩnh lặng của miền quê, tôi lại lên đường tìm tới những mảnh đất, nơi có những con người kém may mắn, bất hạnh…Hầu như không có ý niệm về Mùa Xuân.

   Tôi muốn tìm tới những góc khuất cuộc đời của những con người ấy, để giang đôi tay yêu thương, muốn ôm họ trong tình người. Không đến thì thôi, khi đến nơi rồi, trái tim lại dạt dào cảm xúc trước những thân phận hẩm hiu, cam phận kiếp nghèo. Muốn chia sẻ cho họ thật nhiều, nhưng “lực bất tòng tâm”. Không biết gì hơn, ngoài ánh mắt trìu mến, nụ cười cảm thông trao cho nhau với những lời động viên…


   Ngày đầu Năm Mới, các con “lì xì” cho ba mẹ. Hôm nay ba mẹ lấy “lì xì” lại cho người nghèo khó. Có lẽ các con sẽ vui và hài lòng khi ba mẹ làm thế. Những đồng tiền chắt chiu từ thành quả lao động các con, hôm nay ba mẹ  mang đi “mở hàng” đầu Năm Mới. Vốn liếng các con cho, ba mẹ đã sinh lời, góp lãi cho tương lai đời các con! Đồng tiền Nhân Nghĩa là đồng tiền đẹp! Đồng tiền bền vững!


   Khi đưa những hình ảnh này lên Fb và trang Blog cá nhân của mình, tôi hoàn toàn không có ý “khoe mẽ”. Nhưng, như tiếng chim gọi đàn, tôi chỉ muốn cất tiếng kêu bé bỏng giữa Mùa Xuân. Rằng, thế gian này không phải ai cũng là mùa Xuân. Nhưng mỗi người một số phận. Có người là mùa Đông lạnh lẽo hắt hiu. Ai đó lại là mùa Hạ, nắng gắt cháy da dưới ánh mặt trời gay gắt, mồ hôi đầm đìa kiếm cơm, kiếm gạo. Có kẻ lại là mùa Thu ảm đạm trong cái cô đơn, bị ruồng rẫy ra khỏi cuộc đời ghẻ lạnh.



   Mong lắm thay, ước gì nơi cõi nhân gian này. Những ai là Mùa Xuân sẽ biết xớt chia nụ cười, động lòng trắc ẩn. Con tim biết thổn thức trước  bao cảnh đời, ngày đêm đang lây lất sống qua kiếp người hiu hắt . Rất nhiều, chung quanh ta rất nhiều những con người bất hạnh, không có Mùa Xuân. Họ đang đợi ta mở rộng trái tim.

                Mùng 8 Tết Bính Thân 2016                                                                                    HMG

                            
                                          

Thứ Ba, 2 tháng 2, 2016



                           Người Đau Cứu…Người Bệnh!

   Đâu đó, khắp nẻo đường Quê Hương, vẫn có những con người âm thầm lặng lẽ ra đi gieo vãi yêu thương, thắp sáng tình người. Ngày nay, với tiến bộ khoa học công nghệ thông tin, qua mạng xã hội Facebook, chúng ta dễ nhận ra những đoàn, hội thiện nguyện các địa phương hoạt động công khai mạnh mẽ. Một tín hiệu đáng mừng giữa một xã hội, mà nhiều người bi quan, cho rằng hôm nay con người đang trở lên vô cảm, lạnh lùng…

   Khi có thời gian online, tôi rất thích đọc và xem những hình ảnh từ thiện trên Facebook. Chẳng hạn nhóm thiện nguyện Discovery Cao Bằng. Nhóm thường xuyên lên những vùng núi cao Đông Bắc hiểm trở, lội bộ chuyển hàng cứu trợ trong điều kiện rất khó khăn…Xem xong mà thấy thèm,thấy ham…Ước gì mình còn trai trẻ để được làm những việc cao đẹp như thế!

  Nay tuổi về hưu, chân mòn, gối mỏi, chẳng còn sức để làm những việc to tát. Thôi thì, tôi vẫn âm thầm chọn cho mình những việc nho nhỏ giúp ích cho đời, chia sẻ tình người cho đồng loại. Đối tượng tôi chọn là những người dân tộc thiểu số, họ sống trong hoàn cảnh cùng cực khó khăn, bệnh tật…

   Sáng nay, tôi tới sóc Bon Gõ, chở chị Ka Thẻo (người Châu Mạ, 51t, chồng chết), bị bệnh Xơ Gan tới một thầy thuốc nam chữa thuốc gia truyền…Ba năm qua, chị không có tiền chữa nơi Bệnh Viện, đành tuyệt vọng nằm ở nhà. Khổ cái thân già tôi, cái lưng đau đớn vì bệnh thoát vị đĩa đệm, nhưng vẫn cố dằn cơn đau, chở chị trên xe Honda, vượt gần 50km đường rừng. Ô hô, “người đau cứu…người bệnh”.


   Trong tình cảnh khốn khó, chị không biết trông nhờ vào ai. Tôi tìm tới giúp chị chẳng khác nào cái phao cứu sinh đời chị. Với căn bệnh hiểm nghèo này, khả năng vượt qua là quá thấp! Nhưng, muốn khơi lên trong chị niềm hy vọng le lói, tôi quyết tâm giúp chị tìm được ánh sáng cuối đường hầm tăm tối.

   Hơn 20 năm trải nghiệm trong công tác thiện nguyện, hành trình nhân ái của tôi thường đi trong thầm lặng ( đôi khi có chút lẻ loi cô độc). Và, ngay cả trong những tình huống bế tắc, tôi lại có niềm hy vọng lớn lao, có một điểm tựa vững vàng. Đó là niềm tin vào quyền năng của Đấng Tối Cao. Ngài sẽ ra tay trợ giúp trong lúc ngặt nghèo nhất. Trên thế giới, không hiếm những bệnh nhân được chữa lành bởi niềm tin Tâm Linh, mà khoa học không thể giải thích được.

   Trên quãng đường dài đi tới thầy thuốc, tôi thầm thĩ cầu xin Chúa ban ơn chữa lành bệnh cho chị, để chị đừng phải bỏ dở cuộc sống giữa chừng với đứa con trai duy nhất của chị.
                                                                                                           Trước thềm Năm Bính Thân 2016


                                                                                                                        Hoài Mặc Giang