Thứ Năm, 23 tháng 10, 2014

                     

                                                          CÔ LÁI ĐÒ TRÊN SÓNG FM

   Vài năm trước, giữa đêm khuya nơi một vùng quê, tình cờ nghe được bài hát Tiền Chiến phát ra từ chiếc máy radio cũ kỹ. Vốn là người mê nhạc vàng, tôi đã không bỏ lỡ cơ hội. Thì ra, đó là một chương trình ca nhạc trên  làn sóng vô tuyến FM của Đài Phát Thanh Thành Phố Hồ Chí Minh. Đó là lần đầu tiên tôi may mắn biết đến “Khúc Nhạc Tình”. Một chương trình ca nhạc dành cho những người thuộc thế hệ trung niên và cả những U60, U70…Từ đó đến nay, Khúc Nhạc Tình như người bạn tri kỷ không thể thiếu vắng trong đời sống tinh thần của tôi.

   Không hẹn lại đến, mỗi đêm thứ 2,4,6 hàng tuần. Như một nỗi nhớ khôn nguôi, tôi chờ đợi kim đồng hồ chỉ 22h để bật máy, rồi trầm mình vào một cõi riêng đầy mộng mị theo người dẫn chương trình, Hà tuyên. Không biết chương trình có từ bao giờ. Điều đó với tôi không quan trọng. Nhưng qua những gì mà chương trình truyền tải tới người nghe, không riêng gì tôi, có lẽ tất cả những ai theo dõi, lắng nghe Khúc Nhạc Tình đều có cảm thụ chung, đó là một chương trình ca nhạc chất lượng và sâu lắng nhất.


  Khi người ta đam mê điều gì, thì tìm đủ mọi cách để đạt được mục đích.  Từ thuở còn thanh niên, tôi đã mê dòng nhạc trữ tình, lãng mạn. Âm điệu lẫn ca từ của từng ca khúc luôn làm tâm hồn tôi thăng hoa ngây ngất. Trước năm 1975, tôi cũng đã từng say mê những chương trình ca nhạc giống như Khúc Nhạc Tình của Đài Phát Thanh Sài Gòn. Bẵng đi mấy chục năm sau ngày thống nhất đất nước, vì cơm áo gạo tiền tôi đã chẳng còn tâm trí lẫn cơ hội được tiếp cận với niềm đam mê cố hữu…Và như một cái cơ duyên mang lại vào đêm khuya đó, tôi trở thành một tín đồ trung thành của Khúc Nhạc Tình. Khổ thân cho lão tín đồ già ẩn tu nơi miền quê heo hút, lại sở hữu cái “đài” cũ kỹ “Made in China”, nên mỗi đêm nghe Khúc Nhạc Tình, phải ghé sát tai vào cái loa đài xen kẽ nhiều tiếng rè rè khó chịu. Tâm hồn đang bay bổng, bồng bềnh thì cảm xúc bị đứt quãng vì máy mất sóng. Để khắc phục, lão tín đồ leo lên mái nhà “lắp đặt” thêm cái anten phụ, chất lượng khá hơn một chút. Đêm nào mưa giông thì tôi ơi đành ngậm ngùi nghe mưa rơi thay cho KNT!

  Dù không được lắng nghe Khúc Nhạc Tình thường xuyên. Nhưng qua chương trình, với tài năng khéo léo và âm giọng lôi cuốn của một cô gái, có lẽ thuộc thế hệ 8X, đã khiến tôi và có lẽ với nhiều người, tạm quên đi mọi phiền trược cuộc đời, lạc vào một thế giới an nhiên mộng tưởng. Đặc biệt, KNT không chỉ là chiếc cầu đưa dẫn người nghe vào những cung bậc huyền hoặc của bài hát, nhưng còn giúp người nghe tiếp cận với những góc cạnh chuyên sâu của âm nhạc. Không biết chỉ mình Hà Tuyên, hay có một Ekip Biên Tập đã dành ra khá nhiều công sức, thời gian để sưu tầm, tra cứu từ nhiều tư liệu, vun đắp cho chương trình thật phong phú. Đan xen vào chương trình ca nhạc, đôi khi còn có cả những nét chấm phá thơ văn. Trong cái tĩnh lặng tuyệt đối của đêm khuya, người nghe đôi khi đi từ bất ngờ này tới bất ngờ khác, bởi những tình tiết thú vị về sự ra đời của bản nhạc, gắn liền với những giai thoại của người nghệ sĩ thai nghén tác phẩm đó. Những người thực hiện chương trình đầy tính sáng tạo cho KNT, chẳng có tối nào giống tối nào. Mỗi tối là một mới lạ, một hấp dẫn. Tôi thán phục cách lồng ghép những từ tượng thanh, tượng hình cho chương trình một cách tinh tế, thâm thúy. Cùng là một bài hát của một tác giả quen thuộc, nhưng qua KNT nó được tái hiện với dung nhan mới lạ bởi những lồng ghép đầy tính sáng tạo của ngươi biên tập chương trình. Một tác phẩm khi ra đời, nó không còn riêng của tác giả, nhưng nó sẽ được chau chuốt cho thêm đẹp bởi người diễn đạt tác phẩm nghệ thuật .

    Bên cạnh những thăng hoa kể trên, tôi còn thấy một góc khuất rất đời, rất gần gũi với mình, đó là những trải lòng của quí bạn nghe đài thuộc thế hệ như tôi. Mỗi người mỗi tâm sự thầm kín về một thời đã qua đầy tiếc nuối. Những lá thư của thính giả được Hà Tuyên đọc như những trang tiểu thuyết nhức nhối lẫn ngọt ngào của thời son trẻ, mà ai cũng một lần đi qua với biết bao kỷ niệm.

   Chúng tôi, thế hệ những người đang vào buổi Thu Đông cuộc đời, hoặc đã cận kề cái tuổi “thất thập cổ lai hy”, nhưng trái tim vẫn còn đó những rung động thuở son trẻ, dù bây giờ sự rung động ấy đã khoác lên một màu nắng nhạt của hoàng hôn hoài nhớ. Không dữ dội nhưng cũng không kém phần rạo rực. Chúng tôi, mấy thập niên vừa qua đã bị “tra tấn” bởi một trào lưu nhạc trẻ Việt Nam. Một loại nhạc không biết có đủ tiêu chuẩn đúng và đủ để gọi được là một bài hát? Âm điệu như bài vè nhàm chán. Ca từ thì ngớ ngẩn và lố bịch. Tôi không đủ tư cách để phản biện cho dòng nhạc này. Giới truyền thông lẫn những người tâm huyết với nền âm nhạc nước nhà đã tốn khá nhiều giấy mực. Tôi vô cùng thất vọng về sự tồn tại của một loại hình âm nhạc “quái dị”như vậy!!!

   Giữa lúc đang hụt hẫng, thiếu vắng nhu cầu thưởng thức Nhạc Vàng sâu lắng hợp với “gu” của mình, Khúc Nhạc Tình chẳng khác nào như cơn mưa đầu mùa, trút đổ xuống mảnh vườn khô hạn của tôi. Mỗi đêm 2,4,6, chẳng riêng gì tôi, chắc hẳn nhiều tín đồ lớn tuổi khác, đã để cho người dẫn chương trình đẩy đưa vào những bến bờ hạnh phúc. Hà Tuyên như cô lái đò, với chất giọng truyền cảm, chẳng khác tiếng mái chèo va nhẹ dòng sông giữa đêm khuya thanh vắng, đưa người nghe vào cõi miền thơ mộng

   Cám ơn cô lái đò Hà Tuyên. Cám ơn BBT Khúc Nhạc Tình đã cho chúng tôi những đêm tiệc Nhạc Tình thật thi vị và thăng hoa. Tôi, kẻ lữ hành đang đi về đoạn cuối cuộc đời, chừng nào còn hơi thở, chừng đó Khúc Nhạc Tình vẫn là người tình của tôi.

                       

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét