ĐÁM DẠM NGÕ CON GÁI
NUÔI…
27 Tết, trong cái nắng hanh của Miền Đông
Nam Bộ. Mình tôi là người Kinh, làm chủ sự
một Đám Dạm Ngõ cho con gái nuôi…người dân tộc K’Ho. Có lẽ, chẳng nơi
nào lại có một đám Dạm Ngõ đơn sơ, mộc mạc đến thế.
Bố nhận sính lễ đàng trai |
Nhân duyên đưa đẩy, cách nay 22 Mùa Xuân.
Trên đường bôn ba cuộc sống, bước chân tôi đặt tới một vùng đất khô cằn nghèo
khó, nơi có khoảng hơn 100 hộ người Dân Tộc Thiểu Số K’Ho. Khi ấy cuộc sống bà
con còn muôn vàn khó khăn, túng quẫn. Cái nghèo, cái đói, cái bệnh triền miên
đeo bám họ…
Bố nuôi cùng đôi tân nương |
Khi đó, một hoàn cảnh thương tâm đặc biệt
ngay giữa buôn làng heo hút, làm cho tôi phải chạnh lòng ra tay cứu giúp. Có 4
trẻ mồ côi cha mẹ, sống nơi căn chòi rách nát như một tổ chim trống trải giữa
núi đồi hoang vắng. Cuộc sống các cháu đã chạm đáy sự tận cùng của đau khổ… (
Câu chuyện còn dài, xin hẹn bạn đọc vào dịp khác)
4 con nay đã khôn lớn, có chồng, có con |
Còn hôm nay, Xuân này cảnh cũ còn đó, đất
xưa vẫn cằn khô sỏi đá, bên cạnh cái nghèo khổ vẫn còn đeo bám những số phận con người nơi đây.
Trưa nay, 27 Tết, với tư cách cha nuôi mấy
cháu, đứng ra làm chủ “ Lễ Dạm Hỏi” cho con gái K’Hơn trong căn nhà chưa hẳn được
gọi là căn nhà….mà lòng tôi vẫn nặng trĩu ưu tư, trăn trở. Bao giờ, những số phận con người này thoát cảnh cơ
bần?!
Xuân Ất Mùi 2015
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét