Thứ Tư, 31 tháng 7, 2013


                           
                                   Tuổi Thơ Và Dòng Sông

   Sinh ra đời, không một ai lại không có tuổi thơ. Có những tuổi thơ ngọt ngào, êm đềm. Nhưng cũng có những tuổi thơ bất hạnh, nhiều cơ cực. Mỗi người đều có ký ức về thời thơ ấu của mình. Chúng ta có điểm phát xuất chung là tuổi thơ, nhưng đích đến khi tuổi trưởng thành thì chẳng ai giống ai. Thế mới gọi là số phận.
  Tuổi thơ tôi gắn liền với một dòng sông. Dòng sông chảy qua cao nguyên chập chùng núi non xanh thẳm. Nhà tôi ở ngay bên hạ nguồn sông Cam Ly. Quê tôi nằm trên một bình nguyên nhỏ, nhưng đất đai khô cằn. Thế nên dân làng tôi nghèo lắm, quanh năm “bán mặt cho dất, bán lưng cho trời”. Người lớn thì quanh năm suốt tháng bám đất tìm gạo kiếm cơm. Con nít thì cùng nhau nô đùa với dòng sông hiền hòa.Tan trường về, bờ sông và những bóng cây cổ thụ, là sân chơi cố định của bọn trẻ chúng tôi…

Thứ Hai, 22 tháng 7, 2013

Bệnh Thành Kiến

  Chiều nay đọc mục Ôtô-Xe máy trên Báo VN-Express, tôi ấn tượng ngay bởi một bài viết về một cô gái trẻ đẹp,cư dân TP.HCM, là khách hàng đầu tiên mua dòng xe Vespa mới ra lò, xe Vespa 946 với giá khủng :340 triệu !
  Tôi không quan tâm tới những nội dung về những chi tiết kỹ thuật của chiếc xe máy, do hãng sản xuất nổi tiếng Piaggio đưa ra thị trường. Mặc dù với con mắt thẩm mý, chiếc xe này đã hoàn toàn chinh phục tôi về thiết kế mẫu mã, kiểu dáng lẫn màu sắc của nó, thật đẹp. Nhưng, điều làm cho tôi thích thú và quan tâm, lại là những Comment của rất nhiều bạn đọc đưa ra ý kiến của mình về chủ nhân của chiếc xe Vespa 946, trẻ đẹp và chắc chắn là con nhà đại gia mới có thể sở hữu chiếc xe giá khủng đó. Kẻ chê thì cho rằng, đó là hành động mua "hư danh", muốn nổi, sao không bỏ tiền mua xe ra mà làm từ thiện vv...Còn người thông cảm cho việc cô gái mua chiếc xe là hoàn toàn hợp lý, đó là quyền của người có tiền,mua gì tùy ý. Và chưa chắc hẳn là bố mẹ cô gái cũng như cô gái chưa bao giờ làm từ thiện, Vì Chúa Jesu đã từng dậy:" khi con làm phúc tay phải thì đừng cho tay trái biết"
  Đọc những Comment của bài báo, tôi suy ngẫm thật nhiều.Chung qui, cũng chỉ tại cái bệnh trầm kha, khó bỏ, khó chữa của người Việt mình. Bệnh thành kiến. Từ những Comment đọc được, tôi đã rút ra một bài học cảnh tỉnh, và thầm nhủ với lòng mình : Từ nay nhận xét, đánh giá về ai thì phải thật cẩn trọng.

Thứ Sáu, 19 tháng 7, 2013

                             
                                                 Ngày con tốt nghiệp-Tim mẹ nở hoa
                                                        ( Trồng Cây-Hái Quả là đây)

Thứ Năm, 18 tháng 7, 2013

Trồng Cây-Hái Quả

   Tuổi già thường hay gắn liền với bệnh tật. Đó là quy luật muôn đời. Có sinh ắt có tử. Nhưng trước khi tử, mỗi phận người phải trải qua một chặng đường cay nghiệt và nhiều thử thách, đó là Lão-Bệnh.
    Tre già, măng mọc. Cho con chào đời, cha mẹ oằn mình dưỡng nuôi con khôn lớn. Nuôi ăn, nuôi học. Tới tuổi trưởng thành, lại lo dựng vợ gả chồng cho con. Cũng chưa hết, người Việt Nam mình khác với người Tây, khi con cái trưởng thành, có gia thất rồi mà vẫn còn chăm bẵm, lắng lo cho nó nữa, dù đã 30, 40 tuổi đời. Hay thật!
     Nghe nói bên trời Tây, cha mẹ về già buồn tủi lắm, nhất là những cha mẹ già gốc Việt. Vì kế sinh nhai, vì những áp lực của xấp Bill hàng tháng nên con cái, dù không muốn, nhưng cũng đành bỏ mặc cha me già ở nhà, trong quạnh quẽ cô đơn. Nhìn lại mình, thật hạnh phúc, không rơi vào trường hợp buồn chán ấy. Còn được ở lại quê hương mình, nương bóng con, vui cùng cháu mà thấy ấm lòng, dù nơi này vật chất còn thiếu thốn...
     Đâu đó, trong những câu chuyện xẻ chia tâm sự của những người làm cha làm mẹ, làm ông làm bà, thường có một nhận định chung là: về già, có con gái ở bên thì an tâm và hạnh phúc lắm. Nghiệm vào đời mình, người viết bài này thấy đúng quá. Khi  trái gió, trở trời cha mẹ già cảm cúm, con gái đã rối rít hỏi han, lo lắng. Nếu chẳng may bệnh nặng, sự quan tâm lo lắng lại tăng gấp bội phần. Khi đau là vậy, những lúc bình thường, tình cảm con gái dành cho cha mẹ chẳng khác là bao. Không nói lên lời, nhưng đôi mắt vẫn dõi theo mẹ cha một cách trìu mến. Nói như thế, không phải mình phủ nhận sự quan tâm của con trai dành cho bố mẹ. Nhưng Trời sinh ra bản chất đàn bà, con gái là vậy. Cha mẹ già đừng có buồn phiền hay nghĩ ngợi lung tung khi bề ngoài con trai có vẻ vô cảm (vậy mà không phải vậy đâu). Nghĩ thế cho lòng mình đỡ vướng bận,cho bớt khổ tâm mệt trí, cho tuổi già thảnh thơi nhẹ nhàng. Tuổi già qua đi dưới mái ấm gia đình mà có dược bàn tay chăm sóc của con gái hiếu thảo, đó là Phúc lớn, là một câu chuyện đời có Hậu
    Sinh con chào đời, cha mẹ như kẻ trồng cây. Ươm bón từng ngày. Công khó dài lâu. Nuôi con chẳng khác nuôi tằm. Tằm sẽ nhả tơ. Cây sẽ đơm bông kết trái. Khi tạo dựng con người, ngoài những tiện ích của hưởng thụ vật chất, Thiên Chúa đã đặt họ vào một vòng quĩ đạo khép kín thật kỳ diệu, Chúa luôn tạo cho con người có những niềm vui mới lạ vào mỗi giai đoạn của một đời người. Con cái họ sẽ tiếp nối, sinh ra đàn cháu nội ngoại, muôn hình muôn vẻ, như những bông hoa rực rỡ trong sân vườn, để tuổi già vui thú cùng con cháu trong tiếng cười rộn rã.
   Nơi cõi tạm trần gian này, ít có ai trồng cây mà không được hái quả. Không nhiều thì ít. Bằng cách này hay cách khác. Tuy nhiên, cũng đôi khi, trồng cây mà chẳng được hái quả. Hoặc trồng cây tốt mà hái quả xấu. Cây ngọt mà sinh trái đắng. Chớ vội xét đoán anh em, mà tuôn ra những lời độc địa : "gái độc không con", "trồng cây nào ăn trái đó" vv... Trái lại, ta hãy ngước mắt lên Trời  mà tạ ơn Chúa đã ban cho ta một mùa gặt trĩu nặng trái chín ngọt, bởi Hồng Ân Chúa. Và, nhất là, ta hãy biết chia xẻ và cảm thông với những ai kém may mắn, không được mùa gặt hái như ta.
  

Thứ Tư, 17 tháng 7, 2013

Một Dòng Sông

    Mỗi đời người tựa như một dòng sông. Bước ra khỏi lòng mẹ là bước về biển cả, như sông chẳng bao giờ chảy ngược. Không ai tắm 2 lần trên cùng một dòng sông. Có ai níu kéo được dĩ vãng? Người viết những dòng này đang ở thì hiện tại, mà lòng thì nặng trĩu miền hoài niệm. Vẫn biết chẳng có ai tái hiện được dĩ vãng, nhưng nhớ về dĩ vãng thì chẳng trừ môt ai. Dù kẻ  giàu sang hay đói nghèo. Sông vẫn theo dòng chảy của sông, chẳng sông nào giống sông nào. Đời người nào có khác sông. Sinh lão bệnh tử là thường tình, nhưng ít ai chấp nhận điều bình thường ấy, đã biến đời minh thành dòng sông cạn khô. Dòng sông chết.
    Tôi và bạn là những dòng sông đang chảy về gần biển xa rồi- khi tuổi đời đã bước vào ngưỡng U60. Cám ơn Trời, cám ơn Đời, cám ơn Mẹ Cha đã cho ta làm người, làm một dòng sông đang chảy qua một thời đại quá biến động, đổi thay, mới lạ từng giây phút . Đổi thay, mới lạ đến choáng ngợp...Thật may mắn, hạnh phúc cho chúng ta còn sống trên cõi đời này để hưởng thụ và trải nghiệm một phần nào cái tặng vật cao quí và vô giá mà Chúa đã ban tặng con người, đó là mạng Internet. Nhờ con thuyền Internet, mà bạn và tôi, dù là  dòng sông ở bất cứ vùng miền nào trên trái đất này, cũng có thể là bạn của nhau. Bao nhiêu dòng sông kết nối thành một dòng chảy duy nhất. Dòng chảy yêu thương chan chứa tình người.
    Dẫu cho mặt trái của Internet đã có những đám cỏ dại, cỏ lùng. Nhưng tôi tin những cánh đồng lúa  thơm ngát hương lành do những khối óc con tim của bao người Thiện Tâm làm chủ, sẽ trổi vượt và lấn át cỏ lùng, cỏ dại. Bạn ơi, nào ta hãy cùng "khoan nhặt mái chèo", qua mạng Iternet- chúng ta cùng tay trong tay đi về Biển Cả bạn nhé. Mỗi người là một dòng sông êm đềm thanh khiết ,cùng chảy về bến cuối là Nước Trời Vĩnh Hằng mai sau.

Thứ Bảy, 13 tháng 7, 2013

Nắng Sài Gòn

  Nắng Sài Gòn sao mà nắng gắt? Nắng bon chen, nắng vội vàng. Đi giữa dòng người xe cộ chen chúc như nêm mà chẳng ai nhìn ai. Nắng Sài Gòn, nắng hối hả. Nhìn ai cũng thấy lạ xa. Mong tìm một bóng hình thân quen giữa phố xá phồn vinh vội vã mà sao khó quá. Bỗng dưng thấy lòng trống vắng lạ kỳ.
   Nắng Sài Gòn khác lắm với nắng quê tôi. Nắng quê, nắng dịu, nắng hiền hòa. Dù đường quê đã betong hóa nhưng lòng người thì chưa đến nỗi betong. Vẫn còn đâu đó nụ cười chào nhau ngoài đường trưa nắng bụi, dù có trăm bộn bề công việc. Thế mà vui. Tình quê ấm lắm quê ơi.
   Nắng Sài Gòn, nắng khắc nghiệt cả nghĩa đen nghĩa bóng. Khắc nghiệt quá, nên lòng ngươì  Sài Gòn hình như cũng co cụm lại trước cơn bão đô thị hóa, bởi dòng người tứ phương đổ về bương chải mọi nẻo đường, góc phố. Người khôn của hiếm. Áo cơm gạo tiền xem ra khó kiếm. Và có lẽ tình người cũng hiếm!

Thứ Năm, 11 tháng 7, 2013


                                                 TRÌNH LÀNG
    Tuổi đời xế bóng hoàng hôn. Mỗi ngày lang thang vào thế giới phẳng, choáng ngợp bởi một rừng thông tin. Cố "gạn đục khơi trong" tìm hoa thơm cỏ lạ giữa muôn vàn cỏ dại. Nhìn thấy thiên hạ đầy trên WW.blogger.com mà phát thèm không chịu được. Kiến thức công nghệ thông tin là Zero, tự mình mày mò đặt cái Blog của riêng mình mà mệt bở hơi tai. Mấy đêm trằn trọc loay hoay với đứa con tinh thần  đã thai nghén, ấp ủ bao lâu nay. Cuối cùng, cũng cho ra đời một Blog, hình hài còn rất non nớt. Dẫu sao cũng tự hài lòng với mình, dù đã hạng U60 mà còn bon chen thế đấy-cái bon chen thật dễ thương của tuổi già!....         

               
                                    Tâm Sự Một Dòng Sông                                  
                                         http://hoaimacgiang.blogspot.com/