Thứ Tư, 31 tháng 7, 2013


                           
                                   Tuổi Thơ Và Dòng Sông

   Sinh ra đời, không một ai lại không có tuổi thơ. Có những tuổi thơ ngọt ngào, êm đềm. Nhưng cũng có những tuổi thơ bất hạnh, nhiều cơ cực. Mỗi người đều có ký ức về thời thơ ấu của mình. Chúng ta có điểm phát xuất chung là tuổi thơ, nhưng đích đến khi tuổi trưởng thành thì chẳng ai giống ai. Thế mới gọi là số phận.
  Tuổi thơ tôi gắn liền với một dòng sông. Dòng sông chảy qua cao nguyên chập chùng núi non xanh thẳm. Nhà tôi ở ngay bên hạ nguồn sông Cam Ly. Quê tôi nằm trên một bình nguyên nhỏ, nhưng đất đai khô cằn. Thế nên dân làng tôi nghèo lắm, quanh năm “bán mặt cho dất, bán lưng cho trời”. Người lớn thì quanh năm suốt tháng bám đất tìm gạo kiếm cơm. Con nít thì cùng nhau nô đùa với dòng sông hiền hòa.Tan trường về, bờ sông và những bóng cây cổ thụ, là sân chơi cố định của bọn trẻ chúng tôi…
  Lớn lên một tí, chúng tôi bắt chước đàn anh, tập tành đi câu cá. Ngày nào nắng đẹp, nước sông trong veo, thấy cả một đàn cá bơi lượn lấp lánh dưới đáy sông. Tôi còn nhớ mãi cái cảm giác vô cùng phấn khích, khi lần đầu trong đời câu được mấy chú cá chép trắng, to bằng cả bàn tay, nặng oằn cả cần câu tre. Hết câu rồi tắm. Tắm chán lại lên bờ chơi trò đánh nhau. Bắt chước câu chuyện trong sách lịch sử lớp 4, tôi làm Trần Quốc Toản, kéo một đám quân sĩ “nhí”, tay cầm cây tầm vông, cả lũ hô to “tiến, tiến””…vang cả một góc trời.
  Nhưng, như một điềm báo cho nghiệp chướng mai sau, đời tôi sẽ gắn liền với hai chữ Thơ - Văn, nên, ngoài những lúc vui chơi cùng chúng bạn, không hiểu sao, có những trưa hè tĩnh lặng của miền quê, cậu bé Giang tôi lại thơ thẩn một mình leo lên đồi vắng, nằm dưới gốc cây nghe thông reo vi vu...và đôi mắt lại mơ màng nhìn lên trời xanh vô tận, như thể trên trái đất này chỉ có mình cậu bé làm chủ nhân ông!. Quái lạ, khi chừng tuổi 11, 12, tôi còn nhớ vào một buổi sáng tinh mơ, trên chuyến xe đò cũ kỹ, lăn bánh ì ạch trên con đường quê hẻo lánh...Dưới ánh đèn điện vàng vọt trên trần xe, không hiểu bởi một sức mạnh nào đó thôi thúc, tôi đã rút ra từ túi áo một quyển sổ nhỏ bằng nửa bàn tay, vội làm những vần thơ đầu đời( có lẽ ngây ngô lắm). Tôi nhớ rõ, đó là mấy câu thơ 4 hay 5 chữ.
  Rồi một chiều kia, khi cậu bé Giang đã thành một thiếu niên. Tâm trí và đầu óc giàu tưởng tượng của cậu không còn dừng lại trong lũy tre làng. Tình cờ, khi mắt hướng về chân trời xa, bên kia dẫy núi, cậu nhìn thấy một chiếc phi cơ in lên giữa bầu trời xanh thẳm. À! Thì ra, thế giới này đâu phải chỉ là một làng quê bé nhỏ, mà quanh năm cậu quẩn quanh với nó. Từ buổi chiều đó, trí tưởng tượng của cậu không ngừng vẽ vời ra muôn vàn câu hỏi. Rằng, nơi phía chân trời xa thẳm kia, bên kia dẫy núi ấy, nơi chiếc phi cơ bay tới là đâu?... Câu trả lời chưa kịp đến với cậu cho thỏa trí tang bồng, thì chiến tranh bất ngờ đổ ập xuống làng quê thân yêu. Cuộc chiến kinh hoàng Tết Mậu Thân 1968, đã xé tan không khí yên bình của một làng quê bé nhỏ, cầy nát ruộng vườn, gia đình ly tán. Thế là, một phần tuổi thơ tôi đã bị chiến tranh cướp mất. Tôi cùng bố mẹ vội vàng ra đi tránh bom đạn, sau lưng còn để lại những thước phim dang dở của một tuổi thần tiên bên bờ sông Cam Ly hiền hòa tinh khiết. Suốt một đời phiêu lãng, dù có bôn ba đi khắp bốn phương trời, tôi chẳng bao giờ quên dòng sông Quê Mẹ, dòng sông tuổi thơ của tôi. Bút danh Hoài Mặc Giang phát xuất từ dòng sông thân yêu này…
   Đã gần nửa thế kỷ qua đi. Sông vẫn còn đó dòng chảy giữa núi đồi trùng điệp. Người đã đi xa, mà trái tim vẫn còn gửi lại dòng sông. Sông bao nhiêu tuổi sông già sông ơi? Còn ta, thân kiếp lữ hành. Trần gian này chỉ là quán trọ mà thôi. Đời người như một giấc mơ. Chiều nay có ngọn gió Thu Đông len lỏi vào đời ta, báo hiệu mùa Lão-Bệnh đã bắt đầu. Ta chuẩn bị sẵn sàng tâm thế cho quãng đường về chiều nhiều thử thách, và sẽ không sợ hãi! Mười mấy năm, thuở còn thơ ấu, ta đã được tắm gội bởi dòng sữa ngọt của con sông Quê Mẹ. Khí thiêng núi sông quê hương đã thổi vào hồn ta bản chất tĩnh tại, an nhiên. Tâm bất biến giữa dòng đời vạn biến. Ở tuổi này, ta đang như là sông, lặng lờ chảy qua giữa đôi bờ Hạnh Phúc và Khổ Đau. Khổ đau cũng đã dư, hạnh phúc cũng đã đong đầy. Chẳng vọng tưởng gì nữa. Muốn rong chơi tháng ngày còn lại.

  Và cuộc rong chơi đã bắt đầu. Cám ơn quí bạn hữu xa gần đã ghé thăm trang Blog của tôi: Hoaimacgiang.Blogspot.Com   -Rất vui và hạnh phúc dâng trào, trang Blog mới khai trương mấy tuần, đã có gần 400 khách vào tham quan, thưởng thức. Xin cám ơn. Ước mong trang Blog “Tâm Sự Một Dòng Sông” sẽ vui lòng khách đến, vừa lòng khách đi. Chỉ là một cuộc rong chơi cho tuổi già khởi sắc, bớt quạnh hiu…mà thôi. Hoaimacgiang rất vui được lắng nghe mọi Comment góp ý và chia sẻ từ Quí Bạn Hữu xa gần, cho cuộc rong chơi được phong phú và ý nghĩa. Xin gửi về Email: Quoc_hung53@yahoo.com

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét