Thứ Năm, 18 tháng 7, 2013

Trồng Cây-Hái Quả

   Tuổi già thường hay gắn liền với bệnh tật. Đó là quy luật muôn đời. Có sinh ắt có tử. Nhưng trước khi tử, mỗi phận người phải trải qua một chặng đường cay nghiệt và nhiều thử thách, đó là Lão-Bệnh.
    Tre già, măng mọc. Cho con chào đời, cha mẹ oằn mình dưỡng nuôi con khôn lớn. Nuôi ăn, nuôi học. Tới tuổi trưởng thành, lại lo dựng vợ gả chồng cho con. Cũng chưa hết, người Việt Nam mình khác với người Tây, khi con cái trưởng thành, có gia thất rồi mà vẫn còn chăm bẵm, lắng lo cho nó nữa, dù đã 30, 40 tuổi đời. Hay thật!
     Nghe nói bên trời Tây, cha mẹ về già buồn tủi lắm, nhất là những cha mẹ già gốc Việt. Vì kế sinh nhai, vì những áp lực của xấp Bill hàng tháng nên con cái, dù không muốn, nhưng cũng đành bỏ mặc cha me già ở nhà, trong quạnh quẽ cô đơn. Nhìn lại mình, thật hạnh phúc, không rơi vào trường hợp buồn chán ấy. Còn được ở lại quê hương mình, nương bóng con, vui cùng cháu mà thấy ấm lòng, dù nơi này vật chất còn thiếu thốn...
     Đâu đó, trong những câu chuyện xẻ chia tâm sự của những người làm cha làm mẹ, làm ông làm bà, thường có một nhận định chung là: về già, có con gái ở bên thì an tâm và hạnh phúc lắm. Nghiệm vào đời mình, người viết bài này thấy đúng quá. Khi  trái gió, trở trời cha mẹ già cảm cúm, con gái đã rối rít hỏi han, lo lắng. Nếu chẳng may bệnh nặng, sự quan tâm lo lắng lại tăng gấp bội phần. Khi đau là vậy, những lúc bình thường, tình cảm con gái dành cho cha mẹ chẳng khác là bao. Không nói lên lời, nhưng đôi mắt vẫn dõi theo mẹ cha một cách trìu mến. Nói như thế, không phải mình phủ nhận sự quan tâm của con trai dành cho bố mẹ. Nhưng Trời sinh ra bản chất đàn bà, con gái là vậy. Cha mẹ già đừng có buồn phiền hay nghĩ ngợi lung tung khi bề ngoài con trai có vẻ vô cảm (vậy mà không phải vậy đâu). Nghĩ thế cho lòng mình đỡ vướng bận,cho bớt khổ tâm mệt trí, cho tuổi già thảnh thơi nhẹ nhàng. Tuổi già qua đi dưới mái ấm gia đình mà có dược bàn tay chăm sóc của con gái hiếu thảo, đó là Phúc lớn, là một câu chuyện đời có Hậu
    Sinh con chào đời, cha mẹ như kẻ trồng cây. Ươm bón từng ngày. Công khó dài lâu. Nuôi con chẳng khác nuôi tằm. Tằm sẽ nhả tơ. Cây sẽ đơm bông kết trái. Khi tạo dựng con người, ngoài những tiện ích của hưởng thụ vật chất, Thiên Chúa đã đặt họ vào một vòng quĩ đạo khép kín thật kỳ diệu, Chúa luôn tạo cho con người có những niềm vui mới lạ vào mỗi giai đoạn của một đời người. Con cái họ sẽ tiếp nối, sinh ra đàn cháu nội ngoại, muôn hình muôn vẻ, như những bông hoa rực rỡ trong sân vườn, để tuổi già vui thú cùng con cháu trong tiếng cười rộn rã.
   Nơi cõi tạm trần gian này, ít có ai trồng cây mà không được hái quả. Không nhiều thì ít. Bằng cách này hay cách khác. Tuy nhiên, cũng đôi khi, trồng cây mà chẳng được hái quả. Hoặc trồng cây tốt mà hái quả xấu. Cây ngọt mà sinh trái đắng. Chớ vội xét đoán anh em, mà tuôn ra những lời độc địa : "gái độc không con", "trồng cây nào ăn trái đó" vv... Trái lại, ta hãy ngước mắt lên Trời  mà tạ ơn Chúa đã ban cho ta một mùa gặt trĩu nặng trái chín ngọt, bởi Hồng Ân Chúa. Và, nhất là, ta hãy biết chia xẻ và cảm thông với những ai kém may mắn, không được mùa gặt hái như ta.
  

1 nhận xét: