Thứ Bảy, 13 tháng 7, 2013

Nắng Sài Gòn

  Nắng Sài Gòn sao mà nắng gắt? Nắng bon chen, nắng vội vàng. Đi giữa dòng người xe cộ chen chúc như nêm mà chẳng ai nhìn ai. Nắng Sài Gòn, nắng hối hả. Nhìn ai cũng thấy lạ xa. Mong tìm một bóng hình thân quen giữa phố xá phồn vinh vội vã mà sao khó quá. Bỗng dưng thấy lòng trống vắng lạ kỳ.
   Nắng Sài Gòn khác lắm với nắng quê tôi. Nắng quê, nắng dịu, nắng hiền hòa. Dù đường quê đã betong hóa nhưng lòng người thì chưa đến nỗi betong. Vẫn còn đâu đó nụ cười chào nhau ngoài đường trưa nắng bụi, dù có trăm bộn bề công việc. Thế mà vui. Tình quê ấm lắm quê ơi.
   Nắng Sài Gòn, nắng khắc nghiệt cả nghĩa đen nghĩa bóng. Khắc nghiệt quá, nên lòng ngươì  Sài Gòn hình như cũng co cụm lại trước cơn bão đô thị hóa, bởi dòng người tứ phương đổ về bương chải mọi nẻo đường, góc phố. Người khôn của hiếm. Áo cơm gạo tiền xem ra khó kiếm. Và có lẽ tình người cũng hiếm!

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét