Thứ Năm, 21 tháng 11, 2013



                           TÔI ĐI XE CHT LƯng CAO
  Những năm gần đây, chắc hẳn bạn đọc cũng như tôi, không ai còn lạ với những phương tiện chuyên chở hành khách đường bộ rất hiện đại và tiện nghi, đó là những thương hiệu Xe Giường Nằm Cao Cấp. Từ khắp ba miền đất nước, từ thành phố này tới thành phố khác, hoặc từ những vùng nông thôn hẻo lánh đi ra thành thị, trên tuyến đường nào, ta cũng có thể thấy những chiếc xe giường nằm, ngày đêm chạy ngược xuôi, tấp nập. Mỗi tuyến đường, đều có những thương hiệu xe giường nằm nổi tiếng với màu xe rực rỡ, bắt mắt…Hành khách tha hồ có sự chọn lựa. Tuy nhiên, ngoài những tiện ích vật chất xe giường nằm mang lại cho người đi thoải mái, thì có những chuyện phức tạp, phiền phức “cười ra nước mắt”do chính những hành khách chung xe gây ra cho nhau.

Thứ Tư, 13 tháng 11, 2013

                                   BỆNH…THAN
  Xin nói ngay, đây không phải là bệnh than theo nghĩa  y khoa, một bệnh  nhiễm khuẩn cấp tính rất nguy hiểm, do vi khuẩn Bacillus anthracis  lây lan từ thú vật sang người. Nhưng bệnh than tôi muốn đề cập ở đây là một thứ bệnh tâm lý, thường xẩy ra hàng ngày trong gia đình và ngoài xã hội, nhưng vô tình nhiều người không hay biết. Đó là bệnh… than thở.
  Đã mang thân phận làm người, dẫu là quan hay quân, thường dân hay quí tộc, ai cũng có những nỗi niềm riêng, tâm sự thầm kín. Như nước tràn ly, nỗi buồn trong lòng  mỗi con người luôn luôn mong muốn được chia sẻ, cảm thông từ phía người thân hay bạn bè. Nhu cầu được trút bầu tâm sự, đó là nhu cầu tâm lý tự nhiên và cần thiết để con người tìm lại thế quân bình, xả stress cho mình. Tuy nhiên, khi ta mất kiểm soát, không làm chủ bản thân, mỗi khi gặp chuyện buồn không đáng buồn, những bất như ý nho nhỏ…mà ta cứ đi tìm người để “ỉ ôi” tâm sự một cách bừa bãi, thì khi đó, không còn là một nhu cầu tâm lý chính đáng nữa. Nhưng đó là một tâm bệnh. Một thói tật xấu. Một khiếm khuyết bản thân mà chúng ta cần phải loại bỏ bớt.

Thứ Sáu, 8 tháng 11, 2013

                                                 Xin giới thiệu bài thơ của một bạn thơ HMG:
                                          
CHO ĐI

cho đi một nụ cười
ta thấy đời bỗng vui
cho đi một bờ vai
người vơi cơn mỏi mệt

Chủ Nhật, 3 tháng 11, 2013

                      SÀI GÒN CÓ NHỮNG TRÁI TIM
  Sau ngày Đất Nước hòa bình thống nhất, vào cuối thập niên 80, báo in còn đang là thời phát triển, rất thịnh hành với công chúng. Vì hoàn cảnh kinh tế gia đình khó khăn, kiếm được ít tiền lo cơm áo, đáp đổi qua ngày cho vợ con sống đã là may mắn lắm rồi, nên để có khoản tiền mua báo hằng ngày là điều không thể với tôi. Cái niềm đam mê đọc sách báo đã ăn sâu vào máu huyết tôi ngay từ thời còn trẻ, nên ngày nào không được cầm tờ báo trong tay, thì thật bứt rứt khó chịu. Để thỏa mãn niềm đam mê, tôi đã làm một việc bất đắc dĩ, trưa nào cũng lân la tới mấy quầy báo ở chợ quê, đọc”cọp”. Đọc riết đến mức cô hàng bán báo, tỏ ra khó chịu cho cái gã “lì đòn”không sợ những cái lườm nguýt của cô. Nhưng, thỉnh thoảng để thoa dịu cô hàng bán báo, mỗi tuần, tôi cố dành dụm tiền lẻ để mua một tờ, nhưng đọc “cọp”thêm tới 2,3 tờ báo khác nữa. Mỗi tờ báo lúc bấy giờ giá chỉ có 3,4 ngàn. Thời đó chưa có nhật báo, nhưng một tuần ra 2 hay 3 lần thôi.