NIỀM VUI BẤT TẬN
Như
hàng tỉ con người đang có mặt trên hành tinh xanh này, tôi là một sinh linh bé
bỏng vô cùng. Nhưng lại là một sinh linh có nhân vị thật lớn lao diệu kỳ! Càng tuổi về chiều, khi đi gần hết
cuộc đời mình đang sống, tôi mới chiêm nghiệm tỏ tường: ai cũng vậy, khi mang thân phận làm người đều không
có quyền chọn lựa giữa hạnh phúc và
đau khổ. Đã là người, trên đôi vai luôn là 2 vế khổ đau hạnh phúc. Chạy trốn, sợ
hãi khổ đau là một thất bại trên mọi thất bại làm người. Chỉ khi ta chấp nhận
và đối mặt với đau khổ là khi ta bắt đầu sống.
Thời còn trẻ,
còn non yếu sức chịu đựng, có lẽ ai cũng sợ khổ đau, coi như một gánh nặng, một
cực hình, một bất hạnh. Nhưng khi đã bước qua những năm tháng dài va đập với
bão giông thử thách, cuối cùng, tôi nhận ra một chân lý cho riêng mình: Nỗi đau thì có hạn, nhưng niềm vui thì vô tận. Nỗi đau chỉ là nhất thời, như
một chất xúc tác cần thiết cho cây đời trổ hoa. Khổ đau, đắng cay chẳng khác
nào gia vị cho chén canh cơm, giúp người ta ăn thêm ngon, thêm mặn mà. Vết thương
lòng rồi cũng nguôi ngoai, sẽ như những hoa văn sần xùi mà
nghệ nhân đục khoét, tạo dáng cho cây kiểng có hồn, có tiếng nói. Cái quặn đau oằn mình của thai phụ chuyển dạ là tiếng gọi của
đêm đen chờ bình minh ló dạng.
Thói thường, người ta hay cay cú gậm nhấm nỗi đau, hơn là ngồi lại mà thưởng thức những Niềm Vui Bất Tận mà Thượng Đế đang bầy ra trước mặt, quanh ta, thật gần,
mà ta không cảm nhận được. Tôi cũng như bạn,
đôi khi, trong những lúc thất vọng, thường chỉ biết nhìn vào cánh cửa khép kín,
mà không biết rằng còn nhiều cánh cửa khác đang mở cho chúng ta bước qua.
Mỗi ngày qua đi, có biết bao cánh cửa mở ra
cho ta nhìn về phía mặt trời. Có biết bao niềm vui chờ ta đón nhận. Chẳng nói
gì xa, cái cánh cửa thiên nhiên gần ta nhất đó. Bông hoa, ngọn cỏ, tiếng chim
hót như những thông điệp tươi vui từ Trời Cao gửi xuống. Tôi kể bạn nghe, nhà tôi
có một không gian sân vườn khá thú vị. Cây kiểng giá trị cao không có nhiều,
nhưng cũng có những tàn cây xum xuê, đủ cho mấy đàn chim sớm hôm bay về ca hót líu
lo…Nơi không gian này, như cá gặp nước, tôi hòa mình cùng tiếng chim hót ban
mai, bắt đầu một ngày mới với công việc chăm sóc cây cảnh, nhất là cái dàn hoa
lan tôi đang ươm trồng. Nâng niu từng cành lan, xăm soi từng cái rễ, cái mầm
đang nhú ra từ thân cây. Từng giờ, từng ngày, tôi đợi chờ cái mầm sống diệu kỳ ấy
trổ thành những cành hoa rực rỡ, rạng ngời…Tôi trân quí ngắm nhìn những bông
hoa lan, như một sự sáng tạo diệu kỳ của Đấng Tạo Hóa đặt để vào bàn tay con
người. Tôi cảm nhận đó là quà tặng thiên nhiên vô giá mà Chúa ban. Tôi say sưa,
ngây ngất trong niềm vui hoan lạc bất tận. Trong tôi, những lời ca Tạ Ơn trỗi dậy.
Tôi cám ơn Trời, cám ơn Đời, cám ơn Mẹ Cha đã cho tôi làm người. Cám ơn Chúa vẫn
còn cho tôi sống hôm nay, để tận hưởng những Niềm Vui Bất Tận.
Thế đấy, Niềm Vui Bất Tận chẳng đâu xa. Rất gần. Ở ngay bên ta. Ăn thua mỗi người có
nhận ra và cảm thụ?
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét