Thứ Hai, 5 tháng 8, 2013



         Thơ Hoài Mặc Giang
                                               Thác Gửi
           Đây là hoa trái kết đậu được sau những mùa bi lụy, bởi nắng mưa của một kiếp người. Tôi viết lên bởi một thôi thúc, gọi mời thầm kín, như một lời trăn trối, thác gửi. Tôi gửi nơi đây, những dòng thơ của cả một đời người lao đao, khắc khoải giữa hạnh phúc và khổ đau nơi tâm hồn người nghệ sĩ. Tôi viết, như việc làm của nhà điêu khắc, đã dày công để tạc lên những đường nét đặc thù của một khuôn mặt- nhưng đó là một khuôn mặt có thật- đã lớn lên và làm thơ trên phần đất nhục nhằn này...Đôi bàn tay đã từng đưa lên gạt những giọt mồ hôi cam khổ, cũng chính là bàn tay đã dệt lên những vần thơ mang đậm thân phận làm người.
         Việc làm của tôi hôm nay, như một lưu giữ cho chính tôi, và gửi lại cho ai đó, cũng đang kiếm tìm những dấu vết còn vương vất lại của một cuộc lữ hành trần gian. Tôi viết trong sự thành tâm khiết tịnh của hồn thơ tôi. Nếu đây- những bài thơ này- như là sự thăng hoa cho những xung động, bão bùng của một cuộc đời cố tự thoát ra khỏi niềm tuyệt vọng- thì quả thực, đây đã là một giải thoát cho tôi giữa những bến bờ hư ảo.
       Những vần thơ này xin thác gửi lại, như chứng tích của một thân phận kẻ làm thơ.
                         
            


                 Thơ Tôi
Thơ tôi rao bán giữa đời
Chẳng ai thèm hỏi muôn người dửng dưng
Riêng tôi vẫn thấy ngập lòng
Men say ngây ngất du dương tiếng đàn
Thơ tôi trong buổi chiều tàn
Có ngàn cánh vạc tìm đàn uyên ương
Thơ tôi buổi sáng đẫm sương
Có bầy ong bướm tìm hương nhụy vàng
Thơ tôi đêm tối mịt mùng
Vẫn bừng sức sống lửa hồng trong tim
Mặc cho nhân thế vô tâm
Thơ tôi vẫn vọng âm thầm thiết tha
Dù cho ai đó thờ ơ
Thơ tôi vẫn chở bao la tình người

           
       

       Trăng Khuya
Vầng trăng khuya khoắt nửa vời
Cỏ cây say ngủ cùng lời dế giun
Đêm nay quên hết trần gian
Ngất ngây uống cạn say men đất trời

                                  Trả Ơn Đời
Đời cho tôi tái đắng chát chua
Tôi trả lại đời trái thơm chín ngọt
Sau những mùa lao khổ xới vun
Mồ hôi chảy trên ruộng đồng dâu bể
  Đời cho tôi những phút giây nước mắt
  Tôi trả lại đời những hân hoan hạnh phúc
  Dẫu có muôn người vong ân bội nghĩa
  Tôi vẫn gượng cười  gánh lấy nhân gian
Đời đã cho tôi trái tim tan nát
Tôi trả lại đời trái tim nguyên vẹn
Với yêu thương lẫn độ lượng khôn cùng
Sẽ lành lặn sau bao lần thương tích
   Đời cho tôi những thánh giá không tên
  Tôi vác lấy trên đôi vai nhẫn nhục
   Bằng niềm tin như Kinh Thánh dạy rằng:
  “Gieo trong đau thương sẽ gặt trong hạnh phúc
Đời cho tôi những lao đao vấp ngã
Tôi trả lại đời đôi chân vững chãi
Những bước lao lung kiên khổ đường trần
Còn in đậm những tháng ngày phấn đấu
  Đời cho tôi trái tim để sống
  Cám ơn đời tôi đã hạnh phúc khổ đau
  Cuộc đời ơi! Tôi yêu người lắm
  Trong nụ cười lẫn nước mắt lầm than.

  Chuyến Tàu Đêm                                        
Một chuyến tàu đi trong đêm tối
Cuộc đời cũng thế mà thôi
Rền vang lên những âm sắc thét gào
Bánh sắt gầm to lời phấn đấu
Đường ray oằn oại gánh toa tàu
Cố lên đi cuộc đời là thế đó
Đích đến phương xa ga tàu đang đợi

                 Phụ Nhau
Nghìn năm một tiếng tơ lòng
Ai đem thác gửi cho dòng sông trôi
Người đi về phía xa xôi
Còn nghe tiếng vọng của lời phụ nhau

           Mù Sương
Mù sương chuyện cũ tình mê
Đỉnh cao gió hú người về ủ ê
Thuyền qua một khúc sơn khê
Quay về bến cũ lòng tê tái lòng

              Biệt Ly
Anh đi lá đổ muôn chiều
Bên rừng thu vắng em hoài đợi mong
Dòng sông chia cách đôi lòng
Con đò xa bến trên dường biệt ly

        Tiếng Đàn
Ta quên đời về đây câm nín
Với tiếng đàn, điệu hát lời ca
Từng nốt nhạc lướt đi từng phím
Ngất ngây sầu bay thoát đi xa
    Tay năm ngón đôi bàn tay gầy guộc
    Móc giây đàn tấu khúc sầu ca
    Để quên đi từng cơn phiền muộn
    Tiếng đàn buồn, ôi tiếng khóc lòng ta
Đêm buông lơi theo tiếng đàn nức nở
Trăng khuya còn tiếc nuối chưa đi
Để nghe hết lời ta than thở
Xót thương người nhớ phút biệt ly
   Ta quên hết cuộc đời đang sống
   Lãng du hoài một kiếp cô đơn
   Ngày tháng mãi chỉ là trống vắng
   Ai thương ai trong những tiếng đàn

              
                     Gia Tài
Trắng tay những buổi cơ hàn
Đời chênh vênh dốc trượt trơn nẻo về
Chân tôi rướm máu ê chề
Mắt tôi muốn chảy đôi dòng lệ khô
Còn đây xót lại vần thơ
Gia tài chừng đó hững hờ phận tôi.
            Khép Kín
Chiều nay giọng hát thiên thu
Dòng sông biền biệt chảy về xa xôi
Nổi trôi giữa bến mù khơi
Buồn vui khép kín trong lời thơ tôi   

1 nhận xét:

  1. Gởi đến anh lời chúc sức khỏe và hạnh phúc, những trăn trở của anh cũng giống trăn trở của biết bao nhiêu người...

    Trả lờiXóa