Thứ Năm, 29 tháng 8, 2013

      Tặng Vật Của Đời

                      Đời chẳng bao giờ cho không
                    Hạnh phúc mà ta có
                    Là công khó từng ngày
                    Góp gom từ bao buổi

                         Đời chẳng bao giờ cho không
                         Dẫu trăm lần cầu khẩn
                         Nằm gốc chờ sung rụng
                         Trái chín thật hiếm hoi

Thứ Sáu, 23 tháng 8, 2013

                                  LỠ HẸN
                Đau rồi bà con ơi! Thân tôi mệt nhoài. 
                  Đành lỡ hẹn với các bạn trên Blog và Fb vậy. 
                 Nhớ Blog. NhớFb. Nhớ các bạn.
                   
                                              Nằm đau đợi chuyến đò lên
                                             Sông sâu lấp kín giọng hò buông lơi.
                                         

Thứ Ba, 20 tháng 8, 2013


                                  Nắng Mưa Của Người
    Nắng mưa của Trời, ai cũng đã biết. Đấng Tạo Hóa từ tạo thiên lập địa, đã ban tặng con người những đồng hồ sinh học thật kỳ diệu, để đoán biết thời tiết. Nhìn những thay đổi bất thường của sinh thực vật quanh mình, người ta dễ dàng nhận ra chuyện nắng mưa của Trời. Nào là: “Gió heo may, chẳng mưa dầm thì bão giật”, Hoặc : “Đêm nào sao sáng xanh trời, ấy là nắng ráo yên vui suốt ngày”vv…

Thứ Hai, 12 tháng 8, 2013


                           Lời Một Loài Hoa
   Từ miền xa xôi, nơi cao nguyên buồn hoang dại, dưới thung lũng mờ sương buốt giá, có những tâm hồn ngời sáng thương yêu với màu áo đen nữ tu, ngày đêm âm thầm phục vụ nơi trung tâm HIV. Nơi phương trời ấy, tôi quen biết nàng- người bạn ngày nào còn ngồi chung dưới lớp “Nhị C”trường Văn Học Sài Gòn. Một thời cắp sách đầy kỷ niệm ngọt ngào,trong sáng.
   Thời gian phôi phai, tôi miệt mài với đèn sách, trải qua những kỳ thi mệt mỏi, vội vàng…Còn nàng, hết năm cuối bậc Trung Học Phổ Thông, đã rời áo thư sinh, theo nẻo đường mà bạn bè chung lớp không ngờ tới. Nàng hiến dâng tuổi đời ngọc ngà cho những người xấu số, dường như đã bị bỏ quên bên thềm đời. Bỏ lại gia đình, bạn bè và thành phố hoa lệ, nàng đã ra đi. Ở đấy, nơi miền cao heo hút lạ xa. Giữa rừng xanh buốt giá với những chiều lãng đãng mây bay xứ “Thượng”. Nàng đã thoát xác thành một con người khác.

Thứ Năm, 8 tháng 8, 2013

                              Chuông Gọi Hồn Ai?

   Bên Giáo Hội Phật Giáo, nơi các chùa chiền, tôi thích nhất tiếng mõ xen kẽ tiếng tụng kinh, cùng tiếng chuông trong chánh điện  trầm bổng, nghe sao u tịch và buồn. Tuy nhiên, cái buồn ấy không làm lòng ta tê tái, nhưng trái lại, nó làm cho ta tĩnh tại, an nhiên đến lạ thường…Còn bên Giáo Hội Công Giáo, nơi các thánh đường, vào mỗi sáng tinh mơ, hay những buổi chiều xế bóng, luôn có tiếng chuông ngân xa, nghe sao mà thanh thoát…

Thứ Hai, 5 tháng 8, 2013

Cáo Lỗi: Vì bàn phím trục trặc nên  câu thơ thứ 2 bài Phụ Nhau xin sửa lại là:
                       Ai đem thác gửi cho dòng sông trôi
               Câu thứ 7 bài Tiếng Đàn xin sửa lại: Để quên đi từng cơn phiền muộn
                       Tác giả xin lỗi Bạn Đọc. Cám ơn.


         Thơ Hoài Mặc Giang
                                               Thác Gửi
           Đây là hoa trái kết đậu được sau những mùa bi lụy, bởi nắng mưa của một kiếp người. Tôi viết lên bởi một thôi thúc, gọi mời thầm kín, như một lời trăn trối, thác gửi. Tôi gửi nơi đây, những dòng thơ của cả một đời người lao đao, khắc khoải giữa hạnh phúc và khổ đau nơi tâm hồn người nghệ sĩ. Tôi viết, như việc làm của nhà điêu khắc, đã dày công để tạc lên những đường nét đặc thù của một khuôn mặt- nhưng đó là một khuôn mặt có thật- đã lớn lên và làm thơ trên phần đất nhục nhằn này...Đôi bàn tay đã từng đưa lên gạt những giọt mồ hôi cam khổ, cũng chính là bàn tay đã dệt lên những vần thơ mang đậm thân phận làm người.
         Việc làm của tôi hôm nay, như một lưu giữ cho chính tôi, và gửi lại cho ai đó, cũng đang kiếm tìm những dấu vết còn vương vất lại của một cuộc lữ hành trần gian. Tôi viết trong sự thành tâm khiết tịnh của hồn thơ tôi. Nếu đây- những bài thơ này- như là sự thăng hoa cho những xung động, bão bùng của một cuộc đời cố tự thoát ra khỏi niềm tuyệt vọng- thì quả thực, đây đã là một giải thoát cho tôi giữa những bến bờ hư ảo.
       Những vần thơ này xin thác gửi lại, như chứng tích của một thân phận kẻ làm thơ.
                         
            


                 Thơ Tôi
Thơ tôi rao bán giữa đời
Chẳng ai thèm hỏi muôn người dửng dưng
Riêng tôi vẫn thấy ngập lòng
Men say ngây ngất du dương tiếng đàn
Thơ tôi trong buổi chiều tàn
Có ngàn cánh vạc tìm đàn uyên ương
Thơ tôi buổi sáng đẫm sương
Có bầy ong bướm tìm hương nhụy vàng
Thơ tôi đêm tối mịt mùng
Vẫn bừng sức sống lửa hồng trong tim
Mặc cho nhân thế vô tâm
Thơ tôi vẫn vọng âm thầm thiết tha
Dù cho ai đó thờ ơ
Thơ tôi vẫn chở bao la tình người