Thơ Hoài Mặc Giang
Thác Gửi
Đây
là hoa trái kết đậu được sau những mùa bi lụy, bởi nắng mưa của một kiếp người.
Tôi viết lên bởi một thôi thúc, gọi mời thầm kín, như một lời trăn trối, thác gửi.
Tôi gửi nơi đây, những dòng thơ của cả một đời người lao đao, khắc khoải giữa hạnh
phúc và khổ đau nơi tâm hồn người nghệ sĩ. Tôi viết, như việc làm của nhà điêu
khắc, đã dày công để tạc lên những đường nét đặc thù của một khuôn mặt- nhưng
đó là một khuôn mặt có thật- đã lớn lên và làm thơ trên phần đất nhục nhằn
này...Đôi bàn tay đã từng đưa lên gạt những giọt mồ hôi cam khổ, cũng chính là
bàn tay đã dệt lên những vần thơ mang đậm thân phận làm người.
Việc làm của tôi hôm nay, như một lưu
giữ cho chính tôi, và gửi lại cho ai đó, cũng đang kiếm tìm những dấu vết còn
vương vất lại của một cuộc lữ hành trần gian. Tôi viết trong sự thành tâm khiết
tịnh của hồn thơ tôi. Nếu đây- những bài thơ này- như là sự thăng hoa cho những
xung động, bão bùng của một cuộc đời cố tự thoát ra khỏi niềm tuyệt vọng- thì
quả thực, đây đã là một giải thoát cho tôi giữa những bến bờ hư ảo.
Những vần thơ này xin thác gửi lại, như
chứng tích của một thân phận kẻ làm thơ.
Thơ Tôi
Thơ tôi rao bán giữa đời
Chẳng ai thèm hỏi muôn người dửng dưng
Riêng tôi vẫn thấy ngập lòng
Men say ngây ngất du dương tiếng đàn
Thơ tôi trong buổi chiều tàn
Có ngàn cánh vạc tìm đàn uyên ương
Thơ tôi buổi sáng đẫm sương
Có bầy ong bướm tìm hương nhụy vàng
Thơ tôi đêm tối mịt mùng
Vẫn bừng sức sống lửa hồng trong tim
Mặc cho nhân thế vô tâm
Thơ tôi vẫn vọng âm thầm thiết tha
Dù cho ai đó thờ ơ
Thơ tôi vẫn chở bao la tình người