Thứ Tư, 25 tháng 9, 2013


                      MỘT CÁCH YÊU THƯƠNG
 Cách đây ít năm, tôi không nhớ, trên một tờ báo hay quyển sách nào đó, có một câu, không biết có phải là một danh ngôn hay tư tưởng của ai đó : “The way to love anything is to realize that it may be lost.”
  Câu nói này đã tác động tới tôi, và tôi đã đem ra thực hành vào đời sống từ đó tới giờ. Trước hết, với người thân yêu của mình, là vợ con trong nhà. Mỗi khi lỡ nóng giận hay khi gặp những chuyện bực mình, có thể “nổi khùng”, tôi lại nhớ tới câu nói trên, như một ly nước mát giúp tôi hạ nhiệt từ từ.
  It may be lost.Vâng, tất cả chúng ta chỉ là những khách trọ nơi trần gian thôi. Mạng sống và những của cải vật chất ta đang có chỉ là tạm bợ. Cái ta đang có đâu phải của ta vĩnh viễn. Nay còn mai mất. Ngay cả người- bạn- đời, nửa còn lại của ta, đang cùng  đồng lao cộng khổ giữa cuộc đời gió bụi với ta, nhưng ta có dám chắc người ấy cùng sánh bước với ta suốt đời? It may be lost. Nơi quán trọ trần gian, mái ấm gia đình là quán trọ bình an và vững chắc nhất. Hỏi rằng, trên đời này, ngoài Chúa-Thượng Đế, có tình nào bằng tình cha mẹ với con cái, vợ chồng với nhau? Người dưng sao bằng máu mủ?

Thứ Ba, 24 tháng 9, 2013


              MỘNG DU
          Men lòng ấp ủ say lâu
         Còn thương còn nhớ khi nào mới nguôi
        Yêu em như kẻ mộng du
        Tôi đi tôi đứng vẫn là bóng em
         TRả ƠN EM
       Hôm nay vắt kiệt trái tim
      Tôi đem ký gửi cho em một đời
      Em về cất giữ cho tôi
     Linh hồn gỗ đá rong rêu thuở nào
     Ơn em mang nặng lâu dài
     Mai sau xin trả nghìn bài thơ yêu

                ...một thuở còn yêu…đã lâu lắm rồi…

Thứ Sáu, 20 tháng 9, 2013

                   TÔI ĐỊNH VỊ TÔI
  Nước Mỹ, còn có tên gọi đầy đủ : Hợp Chủng Quốc Hoa Kỳ (The United States of America- USA ). Một siêu cường quốc. Một đất nước nhiều cái Nhất, nhiều cái Super. Nơi đây, một miền “đất lành chim đậu”, Thượng Đế đã đãi ngộ dân tộc này một cách hào phóng cả về thiên nhiên, địa lý và con người. Là một người Việt Nam, chưa bao giờ đặt chân tới Mỹ, khi đưa ra nhận định này, phải chăng tôi quá hàm hồ và phiến diện? Nhưng bằng cảm nhận, và qua những gì tôi biết qua báo chí ( báo in, báo mạng… ), tôi và chắc chắn rằng hàng triệu, hàng tỷ con người trên hành tinh này, đều dành cho dân tộc Hoa Kỳ một sự cảm phục, về những thành quả Khoa Học mà họ đạt được, để cống hiến cho nhân loại qua những ứng dụng trong đời sống…Trong đó có phát minh hệ thống Vệ Tinh Định Vị Toàn Cầu-GPS.
   Sướng thật, tiện thật. Dù bạn là ai, đang làm gì, đang ở đâu, trên không hay dưới đất…Dù ngày hay đêm, bạn vẫn có thể biết mình đang đứng ở đâu, vị trí nào trên bản đồ, nhờ thiết bị GPS. Cám ơn những cái đầu khoa học của người Mỹ đã sáng chế ra GPS. Người Mỹ phát minh ra GPS về vật lý. Nhưng không bao giờ, sẽ không bao giờ phát minh được GPS về tâm lý con người. Đố ai biết tôi đang nghĩ gì, đang cảm xúc ra sao khi đang đối thoại với tôi?

Thứ Năm, 19 tháng 9, 2013

                            HƯ
                         Trống hoang những buổi trên rừng
                                   Lưng đèo bước mỏi đường trường gian nan
                                  Ngoài kia gió lạnh cơ hàn
                                  Trần gian còn đó vô ngần hỗn mang
                                 Còn đâu trau chuốt yêu thương
                                 Tình người đã cạn giữa đường cháy khô
                                 Góp gom hương khói phù du
                                 Dòng thơ này chở trôi về hư vô.

                                                                     SG 19-09-2013
                                          Lên rừng...xuống phố, vẫn thấy mình hư vô...
                                

Chủ Nhật, 15 tháng 9, 2013

                         BỆNH…Nổ.
   Mỗi nền văn hóa dân tộc, qua mọi thời đại, đều có những từ “lóng”, phát xuất từ tầng lớp dân gian . Những từ lóng này diễn đạt hết sức dí dỏm, rất thật về một xu thế, hay thói tật, tính xấu của con người nơi xã hội thời đó.
  Ở Việt Nam ta, sau chiến tranh, với sự lạc quan, hồ hởi, người dân cả nước lao mình vào một cuộc đua đầy hấp dẫn. Cuộc đua kinh tế. Ai cũng muốn khẳng định mình là người thành đạt. Tất nhiên, trong vòng xoay đó, không thể không kể đến một lực lượng, đầy năng động, đầy khát vọng vươn lên. Đó là những người trẻ.
   Có khẳng định tất có cạnh tranh. Có cạnh tranh lành mạnh, nhưng cũng không thiếu những kiểu cạnh tranh chụp giựt, chơi trò bẩn…Và, cái miệng lưỡi là công cụ đắc lợi nhất cho cuộc chiến khốc liệt nơi thương trường. Ngày nay người ta thấy nhan nhản những nhân viên tiếp thị, nhiều như nấm sau cơn mưa, từ đô thị tới nông thôn hẻo lánh. Lời chào mời của Marketing cứ ngọt như mía, êm như sáo, rót vào tai khách mời. Sản phẩm không biết có hay không, nhưng ngôn ngữ tiếp thị thì khỏi phải bàn…Mọi sản phẩm đều nhất, đều cao cấp hết. Mắm tôm, mắm tép cũng có cao cấp. Như vậy là “nổ”. Bệnh nổ, không chỉ trong thương trường, mà còn lan truyền sang cả lãnh vực được coi là trung thực nhất là Y Tế và Giáo Dục. May ra còn lãnh vực Tôn Giáo là chưa lây nhiễm  chăng?

Thứ Sáu, 13 tháng 9, 2013

                   Mùa Thu Đẹp
                  Ta lại đi giữa một chiều thu nắng úa
                 Có chiếc lá thu rơi nhẹ vào hồn
                 Chân bước qua bao mùa thu dĩ vãng
                 Nhưng thu này sao đẹp quá thu ơi
                 Mùa thu đẹp bởi vì lòng ta nắng đẹp
                Đời về chiều mà còn đó những thơ ngây.
                                      

                       Một ngày hạnh phúc
                  …mà ngỡ Sài Gòn vào thu giống Hà Nội
                                                                           HMG

Thứ Tư, 11 tháng 9, 2013

                                          Lời Tự Thú
   Từ một đam mê cháy bỏng, trong cơn ngẫu hứng giữa đêm khuya, trang Blog của tôi đã ra đời một cách non nớt, vụng về qua hình thức thô kệch, cũng không tránh có những khiếm khuyết chính tả, cả những sai xót kỹ năng Microsoft Word khi trình bày, viết trang Blog. Hiểu biết rất mù mờ về Blogger.Vậy mà, vẫn “liều” cho trình làng bạn đọc gần xa cái trang Blog này trong mày mò, tự khám phá…
   Tâm Sự Một Dòng Sông đã ra đời thế đó, thưa các bạn! Tròn 2 tháng tuổi, còn quá non nớt. Người cưu mang nó, có những niềm vui, hạnh phúc dâng trào, khi kiểm tra trang Tổng Quan mỗi ngày, thấy có bạn đọc cập nhật trang của mình. Hạnh phúc lắm! Đến nay, đã có gần 1 nghìn lần truy cập. Hoài Mặc Giang chân thành biết ơn bạn bè thân hữu, các anh chị em Facebook, Google+ đã ghé thăm trang Blog. Thử hỏi, khi viết Blog mà không ai đọc, hoặc ít người đọc thì viết làm gì, nếu không muốn nói đó là một sự tủi nhục.
   Rất mừng, trong số những người đọc, có không ít các cháu thế hệ 8X, 9X…Có những comment gửi về, hỏi “chú có phải là nhà văn, nhà báo không? Cháu rất thích bài viết của chú có tính giáo dục cao, đầy nhân văn, sát với thực tế cuộc sống.” Vâng, chú là nhà văn “ba lăng nhăng” ấy mà. Viết nhăng viết nhít, nghĩ sao viết vậy. Như một kẻ du ca đi giữa cuộc đời, làm tên hát rong, ca tụng điều Chân Thiện Mỹ. Nhưng cũng không khỏi, có đôi lần cất tiếng thở than, khóc thương cho nhớp nhơ, rác rưởi cuộc đời đang tràn lan, ngập ngụa…không gian sống, làm băng hoại cả một thế hệ trẻ.
   Tuy nhiên, để có được một bài post lên Blog, HMG cũng đã phải trả giá.Vì lý do sức khỏe (đáng ngại nhất là bệnh đau cột sống, khô mắt…viêm xoang mãn tính), nên có thể trang Blog bị gián đoạn, mong các bạn, các cháu thông cảm, và vẫn ủng hộ ghé thăm trang Blog nhé. Khổ cho cái thân già bệnh tật, mà còn ham vui trò chơi chữ nghĩa. Mỗi khi viết bài trên Laptop, là phải nằm dài trên sàn nhà, gõ phím một cách khó khăn. Mà nào có gõ nhanh, nhuần nhuyễn như các cháu đâu. Gõ mổ cò như con gà mắc đẻ. Khổ thế đấy…Vì sự an nguy cho sức khỏe HMG, nên bà xã và các con đã phản đối kịch liệt việc viết Blog. Theo các bạn, nên xử lý cách nào cho ổn đôi bề, bên tình, bên đam mê viết lách, cống hiến cho đời chút niềm vui hạnh phúc?!
   Có những đêm mất ngủ, cảm hứng tuông trào ra như thác lũ. Muốn thức dậy viết, nhưng nhìn sang người vợ hiền đang say giấc mộng lành, không đành làm tổn thương người đã yêu thương mình, nên nằm thúc thủ như tên ăn trộm, đang rình rập một kho báu. Vậy mà, trong 2 tháng, HMG đã 2 lần “đột phá” trèo rào. Như con mèo đêm, rón rén, nhẹ nhàng, bò dậy, đi ra với tên đầy tớ trung thành Laptop để viết. Ôi thôi, cả 2 lần bị bắt tại trận, không đường chối cãi. Cơn thiên đình giáng xuống. Thôi thì, “Em ơi, anh đam mê viết lách, xá tội cho anh.”
  Nếu có một ngày, nếu thôi, tôi bị gục ngã trên những dòng chữ viết dở dang, thì ngàn lần xin lỗi Em và các con. Như ba không bao giờ từ bỏ các con, thì ba cũng khó buông bỏ trang Blog này -đứa con tinh thần, mang nặng đẻ đau, cả một đời canh cánh bên lòng.
   Dù có bị gián đoạn vì lý do sức khỏe, thì Tâm Sự Một Dòng Sông vẫn âm thầm chảy xiết trong dòng thác lũ đam mê và suy tưởng.
                                                                                                          Saigon 12-09-2013
                                                                                                         Bình minh thức dậy

Thứ Ba, 10 tháng 9, 2013

                Chỉ Là Phù Du Thôi
                      Chỉ là phù du thôi
                             Hôm nay là hôm qua
                             Ngày mai là hôm nay
                         Chỉ là phù du thôi
                        Hiện tại là quá khứ
                       Tương lai là hiện tại
                           Chỉ là phù du thôi
                          Năm mươi năm đi kiếm tình người
                         Tình có, có như không
                         Tình không mà lại có
                         Có.Có. Không. Không
                         Yes. Yes. No. No….
                         Không.Không.Có.Có
                        No. No.Yes.Yes….
                  Chỉ là phù du thôi!
                          Saigon 02h 9-9-2013
                            …đêm mưa nghe sóng vỗ mạn thuyền

Thứ Hai, 9 tháng 9, 2013

                               SÂN GA
   Tạo Hóa khi tác thành con người, đã tài trí vô song, chẳng cho ai giống ai Mỗi người là một nguyên mẫu. Không ai là bản sao của ai. Ngay cả con cái cũng không thể là bản sao hoàn toàn của cha mẹ. Có chăng, là cái tế bào gốc AND. Thể chất là vậy, nhưng tinh thần lại còn khác biệt hơn nhiều. Bởi vậy mới có câu: “Cha mẹ sinh con,Trời sinh tính”. Trong gia đình, tôi là con ngựa chứng.

Chủ Nhật, 1 tháng 9, 2013


                               Đêm Trăng Nhân Ái

    
    Mỗi đời người, dù giàu sang hay nghèo khó, luôn có một điểm chung là, khi tuổi đời về chiều, người ta thường hay có những hồi ức về quá khứ của mình. Có những hoài niệm làm cho lòng người ta cắn rứt, hối hận. Nhưng cũng có những hoài niệm, mỗi khi nhớ lại khiến trái tim ta bình an, hạnh phúc, trang điểm thêm cho khuôn mặt cuộc đời đẹp hơn, ý nghĩa hơn.