Thứ Tư, 11 tháng 9, 2013

                                          Lời Tự Thú
   Từ một đam mê cháy bỏng, trong cơn ngẫu hứng giữa đêm khuya, trang Blog của tôi đã ra đời một cách non nớt, vụng về qua hình thức thô kệch, cũng không tránh có những khiếm khuyết chính tả, cả những sai xót kỹ năng Microsoft Word khi trình bày, viết trang Blog. Hiểu biết rất mù mờ về Blogger.Vậy mà, vẫn “liều” cho trình làng bạn đọc gần xa cái trang Blog này trong mày mò, tự khám phá…
   Tâm Sự Một Dòng Sông đã ra đời thế đó, thưa các bạn! Tròn 2 tháng tuổi, còn quá non nớt. Người cưu mang nó, có những niềm vui, hạnh phúc dâng trào, khi kiểm tra trang Tổng Quan mỗi ngày, thấy có bạn đọc cập nhật trang của mình. Hạnh phúc lắm! Đến nay, đã có gần 1 nghìn lần truy cập. Hoài Mặc Giang chân thành biết ơn bạn bè thân hữu, các anh chị em Facebook, Google+ đã ghé thăm trang Blog. Thử hỏi, khi viết Blog mà không ai đọc, hoặc ít người đọc thì viết làm gì, nếu không muốn nói đó là một sự tủi nhục.
   Rất mừng, trong số những người đọc, có không ít các cháu thế hệ 8X, 9X…Có những comment gửi về, hỏi “chú có phải là nhà văn, nhà báo không? Cháu rất thích bài viết của chú có tính giáo dục cao, đầy nhân văn, sát với thực tế cuộc sống.” Vâng, chú là nhà văn “ba lăng nhăng” ấy mà. Viết nhăng viết nhít, nghĩ sao viết vậy. Như một kẻ du ca đi giữa cuộc đời, làm tên hát rong, ca tụng điều Chân Thiện Mỹ. Nhưng cũng không khỏi, có đôi lần cất tiếng thở than, khóc thương cho nhớp nhơ, rác rưởi cuộc đời đang tràn lan, ngập ngụa…không gian sống, làm băng hoại cả một thế hệ trẻ.
   Tuy nhiên, để có được một bài post lên Blog, HMG cũng đã phải trả giá.Vì lý do sức khỏe (đáng ngại nhất là bệnh đau cột sống, khô mắt…viêm xoang mãn tính), nên có thể trang Blog bị gián đoạn, mong các bạn, các cháu thông cảm, và vẫn ủng hộ ghé thăm trang Blog nhé. Khổ cho cái thân già bệnh tật, mà còn ham vui trò chơi chữ nghĩa. Mỗi khi viết bài trên Laptop, là phải nằm dài trên sàn nhà, gõ phím một cách khó khăn. Mà nào có gõ nhanh, nhuần nhuyễn như các cháu đâu. Gõ mổ cò như con gà mắc đẻ. Khổ thế đấy…Vì sự an nguy cho sức khỏe HMG, nên bà xã và các con đã phản đối kịch liệt việc viết Blog. Theo các bạn, nên xử lý cách nào cho ổn đôi bề, bên tình, bên đam mê viết lách, cống hiến cho đời chút niềm vui hạnh phúc?!
   Có những đêm mất ngủ, cảm hứng tuông trào ra như thác lũ. Muốn thức dậy viết, nhưng nhìn sang người vợ hiền đang say giấc mộng lành, không đành làm tổn thương người đã yêu thương mình, nên nằm thúc thủ như tên ăn trộm, đang rình rập một kho báu. Vậy mà, trong 2 tháng, HMG đã 2 lần “đột phá” trèo rào. Như con mèo đêm, rón rén, nhẹ nhàng, bò dậy, đi ra với tên đầy tớ trung thành Laptop để viết. Ôi thôi, cả 2 lần bị bắt tại trận, không đường chối cãi. Cơn thiên đình giáng xuống. Thôi thì, “Em ơi, anh đam mê viết lách, xá tội cho anh.”
  Nếu có một ngày, nếu thôi, tôi bị gục ngã trên những dòng chữ viết dở dang, thì ngàn lần xin lỗi Em và các con. Như ba không bao giờ từ bỏ các con, thì ba cũng khó buông bỏ trang Blog này -đứa con tinh thần, mang nặng đẻ đau, cả một đời canh cánh bên lòng.
   Dù có bị gián đoạn vì lý do sức khỏe, thì Tâm Sự Một Dòng Sông vẫn âm thầm chảy xiết trong dòng thác lũ đam mê và suy tưởng.
                                                                                                          Saigon 12-09-2013
                                                                                                         Bình minh thức dậy

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét